Tổng giám đốc ác ma quá yêu vợ
Phan_55
Cô không còn là thiếu nữ mười bảy tuổi trước mặt anh khi đó nữa, sẽ không đối với anh sự đùa giỡn của anh mà tức giận, tránh anh như rắn rết. Cô không còn là người con gái đơn thuần như nước lúc ban đầu kết hôn, đối với một cái hôn nhẹ nhàng của anh còn có thể đỏ mặt nửa ngày.
Thời gian trôi qua đến nay, bọn họ đã dây dưa gần mười năm. Hôm nay cô đã là người phụ nữ hai mươi bảy tuổi. Mười năm như một ngày làm dao động trái tim anh, khiến anh vì cô cười mà cười, vì cô khóc mà chua xót.
Ngưng Nhi của anh, là bảo bối một tay anh hình thành. Phải lớn lên rồi. Ngưng Nhi, mặc kệ em lớn thế nào, đều là bảo bối anh muốn nâng trong lòng bàn tay mà thương yêu, cưng chiều.
Nếu muốn ở bên nhau, vậy sẽ phải thật vui vẻ. Em vui vẻ mới là điều cuối cùng anh muốn.
Tắt tai nghe, Sở Mạnh quyết định đến Tống thị nhìn Bác sĩ Tống đáng thương, cậu ta thật sự không phải là người nhàn hạ.
* *
Cao ốc tập đoàn Tống Thị.
Trong phòng tổng giám đốc, hai người đàn ông đang nhàn nhã ngồi, hưởng thụ thời gian trà chiều hiếm có.
Bọn họ vừa mới đánh giá văn kiện thu mua công ty Á Thái, đang đợi báo cáo phân tích của A Chính tới đây mới có thể ra quyết định cuối cùng, cho nên hôm nay tạm thời không có chuyện khẩn cấp gì phải xử lý.
Ngoại Truyện 4 – Chiến Tranh Lạnh
Phần 3
"A Tự, thật ra cậu không làm bác sĩ cũng tốt." Sở Mạnh uống một ngụm cà phê đen không đường, vị đắng từ cổ họng tràn đến dạ dày anh, giống như tâm trạng anh lúc này vậy.
Hết giờ làm việc, hôm nay cô gọi tới nói muốn một mình ra ngoài đi dạo lại bắt đầu vang lên trong đầu, quanh quẩn trong lòng. Vẫn còn để ý sao? Nếu không sao lại không muốn anh đi chung? Những năm này ở Luân Đôn cô dính chặt lấy anh, còn bây giờ thì đang lảng tránh anh sao? Anh cho là tối hôm qua bọn họ đã hòa hợp lại rồi.
"Mình đã thề “chăm sóc người bị thương” rồi, sao có thể nói không làm là không làm được? Bây giờ là thời kỳ phi thường, chỉ có thể như vậy trước." Nhưng anh ghê tởm việc ngồi trong phòng làm việc sang trọng, như nhà tù vậy.
Cúi đầu cười nhạt, Sở Mạnh không trả lời, ánh mắt chuyển ra phía ngoài cửa sổ, mặt trời đã bắt đầu ngã về tây rồi, không biết bây giờ cô ấy đang ở đâu? Một mình sao? Anh không có ở bên người cô, có phải cô sẽ nghĩ thông suốt không? Nếu như không, vậy cuộc sống bọn họ thật là là bi thương!
Đây không phải là thứ anh muốn. Anh chỉ muốn cô thỏa sức ăn vạ, la lối om sòm với anh, trải qua cuộc sống cô mong muốn.
"Mạnh, sao vậy? Có phải là bảo bối nhà cậu lại xảy ra vấn đề không?" Nét mặt bạn tốt làm sao có thể giấu giếm mắt thần của anh chứ? Giao tình vài chục năm cũng không phải là giả. Chỉ là, vợ chồng Sở thị bọn họ không phải luôn là kiểu mẫu “phu thê ân ái” sao?
Nếu như không xảy ra vấn đề, Mạnh hôm nay sẽ không chủ động tới tìm anh. Anh là quá mức vui mừng mới có thể coi thường.
"Là vấn đề của mình." Sở Mạnh rũ mắt xuống. Ai, nếu như cô vẫn nghĩ không thông, vấn đề này thật sự là không có cách nào giải quyết. Vốn là muốn tính toán cô, kết quả lại để cho mình bị bẽ mặt nơi đầu sóng ngọn gió thế này.
Những năm gần đây, cô chưa từng hỏi cuộc sống riêng trước kia của anh, anh cho là cô không quan tâm, mà anh căn bản không nghĩ nếu như cô biết thì sẽ như thế nào.
Nhưng mà, vấn đề đã xuất hiện, cũng phải tìm biện pháp giải quyết chứ? Giải quyết, nói dễ như vậy sao? Đây là khúc mắt của cô, anh dùng nhiều tình yêu như vậy đi đền bù vẫn không thể hóa giải.
Đúng là người phụ nữ làm cho người ta đau đầu.
"Vấn đề của cậu? Chẳng lẽ cô ấy phát hiện cậu. . . . . ." Thiếu chút nữa Tống Tử Tự đã phun cà phê trong miệng ra. Chuyện này không thể nào, chuyện này trừ anh với Mạnh ra thì trời biết đất biết, trừ phi chính miệng Mạnh nói với Ngưng Lộ, bằng không sẽ không ai biết. Vậy thì là vì chuyện gì?
"Không phải." Chuyện kia, anh chưa bao giờ nghĩ tới phải nói cho cô. Mặc dù cô biết sẽ có khả năng tức giận, nhưng cũng không giống như bây giờ. Cô cũng chưa nói là giận anh, chỉ là trong lòng khó chịu. Là anh ép quá chặt sao? Dù là không phải, cũng là họa do anh gây nên. Cho nên, chuyện lần này coi như anh gieo gió gặt bão.
"Vậy là vì cái gì?" Còn có chuyện gì có thể khiến cho vợ chồng Sở thị vất vả lắm mới yêu nhau lại ầm ĩ lớn thế? Mạnh có thể có chuyện gì làm cho bà xã cậu ta nâng trên tay tức giận như vậy chứ?
"Chẳng lẽ là phụ nữ?" Tống Tử Tự to gan đoán.
"Đúng. Phụ nữ." Hơn nữa còn là phụ nữ bao nhiêu năm trước anh chưa từng chú ý.
"Mạnh, cậu ở bên ngoài … ?" Không thể nào! Cậu ta không phải đàn ông như vậy. Nhưng mà cậu ta thừa nhận là vì chuyện phụ nữ.
"Không có. Trước kia lận. Có thuốc không?" Vừa nói đến đây, tật nghiện thuốc lá đã bỏ mấy năm chợt tới lại.
"Không có." Chỉ cần chuyện gì có liên quan đến bà xã thì không lúc nào Mạnh bình tĩnh được. Mặc dù bây giờ anh không hút thuốc lá, nhưng Tống thị lớn như vậy sẽ không có thuốc sao?
"Tống Thanh Phong, đem bao thuốc đến phòng làm việc của anh." Gọi nội tuyến, Tống Tử Tự gọi em họ trực tiếp đem tới. Gần đây con cháu Tống gia cũng rất đáng thương, mọi người đều bị bức về Tống thị nhậm chức, không chỉ bác sĩ như anh, ngay cả Tống Thanh Phong mở tiệm cơm cũng bị gọi về. Sao lại thảm thế chứ?
"Phụ nữ trước kia?" Phụ nữ trước kia của Mạnh sao? Nói đùa sao? Phải quay về năm nào tháng nào đây? Quá dài lâu chứ?
"Đúng. Bây giờ cô ấy đang nghĩ về chuyện này. . . . . ." Nhìn về phía chân trời xanh bao la, một chút tạp chất cũng không có. Cô khát vọng anh, cũng giống như bầu trời trong xanh này sao? Nhưng mà, làm sao có thể? Cuộc sống đi qua sẽ không quay lại được!
Ai sẽ không vô tâm gây lỗi chứ? Ai có thể dự tính sẽ có kết quả như ngày hôm nay? Ngưng Nhi, tha thứ cho anh.
"Bây giờ mới đến truy cứu đến vấn đề này có phải đã quá muộn hay không?" Tống Tử Tự quả thật cũng không tin lời Mạnh nói. Giữa vợ chồng Sở thị này chuyện gì cũng có thể xảy ra thật! Ai, chắc cuộc sống hạnh phúc quá, cho nên mới cố tình gây chuyện. Nhưng thật sự là cố tình gây chuyện sao?
"Cô ấy không có truy cứu, chỉ là không vui." Ai đụng phải chuyện như thế cũng sẽ không vui vẻ sao?
"Vậy bây giờ cô ấy thế nào?" Không phải là lại chạy trốn không thấy bóng dáng chứ? Chắc không phải, nếu mà bỏ chạy, người đàn ông này không thể nào ngồi bình tĩnh được như vậy.
"Cô ấy nói muốn yên tĩnh một mình." Cô càng bình tĩnh, anh càng hoảng hốt.
"Buổi sáng, Thiên Nghiên gọi điện cho mình, nói tối mời chúng ta gặp mặt, không bằng dẫn cô ấy theo, có lẽ tâm trạng sẽ tốt chút." Bác sĩ ngoại khoa như anh cũng thuận tiện làm bác sĩ tâm lí cho cô luôn.
"Sao Thiên Nghiên lại rảnh rỗi về vậy?" Mấy năm trước, Ngũ Thiên Nghiên cũng bị LOS bắt về lại nhà, hiện giờ con lai chạy trốn so với ai khác còn lợi hại hơn. Chỉ là kể từ khi anh đến Luân Đôn, bọn họ vẫn không có gặp mặt. Cũng tốt, có lẽ đi tham gia gặp mặt cô sẽ không còn vướng bận chuyện kia.
"Vinh quy quê cũ, phải có tiệc mời một bạn bè cũ chứ?" Tống Tử Tự cười. Không thể không bội phục LOS, lấy một phụ nữ như cô ấy về nhà sống chung lâu ngày, rất cần dũng khí chứ? Ít nhất Tống Tử Tự anh không dám.
"Ở đâu?" Nhìn đồng hồ đã sắp bốn giờ rồi, sao cô còn chưa gọi điện thoại cho anh?
"Biệt thự Tân Hải." Đó là Ngũ Thiên Nghiên vì hàng năm về nước thăm cha mẹ mà đặc biệt sắp xếp. Mạnh ở bên kia cũng có sản nghiệp vậy.
"Được. Tớ đi trước." Cầm điện thoại di động trong tay, số điện thoại quen thuộc đó ở trong đầu không dưới trăm lần, nhưng vẫn không gọi. Chỉ vì cô nói cô muốn yên tĩnh một mình, nhưng mà, đã một ngày rồi không có gặp cô, trong lòng cô có thể có thoải mái chứ?
"Mạnh, nhớ mang em ấy với mấy cháu tới đó." Tống Tử Tự nhìn bóng lưng bạn tốt rời đi, trong lòng chợt lo lắng. Cuộc sống riêng tư của anh so với Mạnh còn đặc sắc hơn trăm lần, mặc dù bà xã anh trước kia cũng biết, nhưng khó tránh khỏi có một ngày sẽ giống như Ngưng Lộ bỗng dưng nghĩ tới, lấy ra trừng phạt anh, vấn đề này thật là không nhỏ.
Không được, phải về dụ dỗ cô ấy mới được. Nếu không chờ sinh em bé trong bụng ra, lập tức “làm thêm” em nữa, để cho cô ấy không có cách nào nhớ những chuyện này nữa. Tin chắc ông nội bọn họ sẽ vui vẻ đến chết mất.
Điền Mật có bầu ba tháng đang ở trong vườn hoa Tống gia, chơi chim với ông nội, căn bản là không ngờ ông xã cô nhân lúc cô còn chưa sinh đứa con trong bụng ra đã kế hoạch “tạo người” tiếp theo rồi.
~~~ HẾT NGOẠI TRUYỆN 4 ~~~
Ngoại Truyện 5 – Nếu Yêu, Thề Yêu Sâu Sắc
Phần 1
Ngưng Lộ ngồi bên bờ đê, nhẹ cau mày, nhìn hạ lưu song chảy dưới đê, giống như chìm vào nỗi buồn miên man vô tận.
Không có tác dụng, thật sự không có tác dụng.
Từ buổi sáng ra cửa đến bây giờ, cô cứ đi, cứ đi nhưng tâm trạng cũng không vì vậy mà khá hơn chút nào.
Chỗ ngồi quen thuộc trong thành phố, nhưng không có ai có thể để cô nói hết phiền não, cô ở giữa quảng trường náo nhiệt nhất, nhìn nhiều cảnh tượng vội vã, khuôn mặt xa lạ như vậy, cảm giác mình là người cô đơn nhất.
Đúng, cô đơn nhất. Người ta hoặc là tụm ba tụm năm, hoặc là thế giới hai người, chỉ có cô là một mình, giống như thiên sứ lạc vào nhân gian mù mịt vậy, không biết mình phải đi đâu.
Sao cô lại có cảm giác mất mác nhiều vậy chứ? Mấy năm này, cuộc sống của cô rất bận rộn, chăm sóc các con còn có người đàn ông mình yêu thương nhất, mỗi ngày đều trôi qua trong vui vẻ và phong phú, hôm nay khó có khi nhàn rỗi lại làm cô không quen.
Đúng, cô đơn là bởi vì không quen. Bảo bối của cô không có bên cạnh, người đàn ông cô yêu nhất cũng không có bên cạnh.
Thì ra là đáng sợ nhất không phải những chuyện cũ năm xưa khiến cô đau lòng đến cực điểm, mà là bên cạnh cô không có anh. Trái tim trở nên trông rỗng …
Sở Mạnh, anh đang ở đâu?
Lấy điện thoại di động xinh xắn trong túi xách ra, trên màn hình đừng nói có cuộc gọi nhỡ, ngay cả tin nhắn cũng không có. Hôm nay anh thật sự yên tâm để cô một mình bên ngoài sao? Tại sao ngay cả một cuộc điện thoại quan tâm cũng không có?
Rõ ràng là cô muốn yên lặng một mình cho nên mới không muốn anh đi chung, bây giờ người ta không tới cũng không quấy rầy cô thật, vậy mà cô lại không chịu nổi, tại sao có thể có người mâu thuẫn như vậy chứ?
Quan Ngưng Lộ, sao mày có thể như vậy? Cô khinh bỉ hành vi của mình.
Cô ghét mình như vậy, cực kỳ ghét.
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống đất, nhanh chóng bị bốc hơi, cô vùi sâu gương mặt vào đầu gối, khóc đến im hơi lặng tiếng.
Điện thoại trong túi xách vang lên không biết bao nhiêu lần cô đều không để ý tới, không biết sau lần thứ mấy, cuối cùng cô từ trong đau khổ của mình ngẩng đầu lên, lấy ra, nhìn thấy trên màn hình hiện số Quan gia.
Mở ra mấy cuộc gọi nhỡ, đều là Quan Gia còn có điện thoại bảo bối nhà mình, chỉ là không có điện thoại của anh.
Anh thật sự không để ý tới cô sao?
Cô hít một hơi thật sâu, khống chế được cảm xúc của mình, gọi điện thoại về Quan Gia: "Alô. Mẹ, chuyện gì vậy?" Nghe điện thoại chính là Đàm Lệ Hoa.
"Ngưng Lộ, bây giờ con ở đâu?" Trong điện thoại truyền đến giọng nói nghiêm nghị của mẹ, là bảo bối không nghe lời hay là. . . . . . Không thể nào, hai ông bà Quan Gia đối với hai bảo bối Sở Gia cưng chiều đến mức hận không thể hái sao trên trời xuống cho bọn nhỏ, chắc không phải là bọn nhỏ chọc tới mẹ, chẳng lẽ là cô?
"Mẹ, sao vậy? Bây giờ con đang ở bên ngoài." Ngưng Lộ đưa di động thoáng dời khỏi tai. Tư thế nữ cường nhân của mẹ cô lại xuất hiện rồi.
Khuya lắm rồi sao? Ánh mặt trời đã không còn chói nữa.
"Ngưng Lộ, có phải con với Sở Mạnh cãi nhau hay không?" Đàm Lệ Hoa thật vì đứa con gái này mà đau đầu. Mới vừa rồi Sở Mạnh gọi điện thoại tới đây hỏi con gái bà có về nhà họ Quan không. Buổi sáng lúc Sở Mạnh đưa hai đứa nhỏ đến đây cũng không có nói cái gì? Bà cho là bọn nó muốn hai vợ chồng ở riêng nên mới “tống” bọn nhỏ đến đây, kết quả lại không phải. Cẩn thận hỏi thăm Sở Mạnh muốn biết bọn nó có cãi nhau hay không, nhưng Sở Mạnh nói không có, cô ấy chỉ là tâm trạng không tốt mà thôi.
Tâm trạng không tốt sao có thể không tìm được người như thế? Đàm Lệ Hoa dĩ nhiên không tin, cúp điện thoại Sở Mạnh xong, bà lập tức gọi hai tiểu bảo bối tới hỏi thăm.
"Ba mẹ không có cãi nhau. Chỉ là không nói chuyện mà thôi." Sở Trí Tu vừa chơi xe của cậu vừa không thèm để ý nói. Hai người bọn họ là phiền phức nhất, không nói chuyện thì không nói chuyện, trước kia cũng không phải là chưa từng có. Nhưng lần này thậm chí còn làm bọn họ mệt mỏi đến đáng thương, bởi vì bọn họ không nói chuyện, ba cũng không có tâm trạng để ý đến cậu, đừng nói là chơi với cậu, ngày hôm trước cậu lên mạng nhìn trúng một chiếc xe, muốn ba giúp cậu mua, thế nhưng ba ngay cả liếc mắt nhìn cậu cũng không có, sau đó mẹ nhìn giận dữ, miễn cưỡng trả lời cậu một câu: "Chờ ba rảnh lại nói." Sau đó ánh mắt lại nhìn về phía mẹ bên kia.
Bây giờ ba đang nghỉ phép còn nói không rảnh, căn bản là viện cớ!
"Mẹ không để ý tới ba." Tiểu Nguyệt Nhi ăn bánh ngọt đầy miệng ậm ờ nói.
"Bọn họ không nói gì sao? Vậy có . . . . . . à. . . . . ." Đàm Lệ Hoa muốn tìm từ thích hợp để hỏi. Nói với hai đứa nhỏ là bọn nó chiến tranh lạnh sao? Bà lo lắng nhất là mấy đứa có phân phòng ngủ không? Nếu có, vậy vấn đề nghiêm trọng rồi.
"Bà ngoại, ba mẹ có ngủ chung." Giọng nói trong trẻo của Sở Trí Tu vang lên trong đại sảnh, khiến Quan Minh Quyền từ trên lầu đi xuống cũng cười rộ lên.
"Chuyện vợ chồng son mà, không cần lo lắng nhiều như vậy. Vợ chồng nào mà không cãi nhau chứ; bảo bối, ông ngoại dẫn đi rửa mặt." Quan Minh Quyền đi tới, thấy khuôn mặt tiểu công chúa Nguyệt Nhi đầy vụn bánh ngọt, dắt bàn tay nhỏ mềm mại đi về phía nhà vệ sinh.
"Ngủ chung sao không nói chuyện?"
“Ba nói, chuyện người lớn, con nít không cần lo.”
"Con nít không cần lo, vậy người lớn lo là được chứ gì?" Con gái bà quá không sáng suốt. Người đàn ông tốt như Sở Mạnh mà nó còn dám ghét bỏ dám cả ngày lẫn đêm tức giận? Ngày nào đó người ta không cần nó thật, lúc đó muốn khóc cũng không kịp. Đầu óc lớn thế chẳng biết để làm gì.
"Mẹ, tụi con không có cãi nhau. Chỉ là tâm trạng con không tốt thôi, không có chuyện gì đâu." Nhất định là hai tiểu quỷ lắm mồm, nếu không không thể nào mẹ biết được. Bọn họ vốn cũng không có cãi nhau, làm sao mọi người trong thiên hạ đều muốn biết thế?
"Tâm trạng không tốt là có thể một mình chạy khắp nơi làm cho người ta không tìm được sao? Tại sao không cho Sở Mạnh gọi điện thoại? Nó tìm con đến sốt ruột rồi kìa. Sao con lớn như vậy còn không hiểu chuyện chứ? Làm cho người ta lo lắng như vậy chơi vui lắm sao?" Đàm Lệ Hoa càng mắng càng nghiện, giống như rất lâu rồi bà không có mắng sảng khoái như vậy? Lần này thật là nhờ phúc con gái.
"Mẹ, anh ấy không có tìm con." Điện thoại di động của cô luôn không có vang lên!
"Không có tìm? Là con không có nghe điện thoại hả? Nó còn gọi tới nhà, còn nói không có tìm? Con thật sự là muốn chọc giận mẹ chết con mới vừa lòng phải không?" Đứa con gái này, trước kia rõ ràng vẫn luôn khéo léo nghe lời, sao mấy năm nay lại thay đổi nhiều như vậy chứ? Sở Mạnh chiều nó hư rồi. Có cơ hội phải nói nó mới được, bằng không ngày nào đó bị con bà bò lên tới đầu cũng không biết.
Thật ra thì, con gái nhà bà đã sớm bò lên trên đỉnh đầu người ta rồi, chỉ có người làm mẹ như bà là không biết thôi.
"Mẹ, bây giờ con gọi cho anh ấy, có được không?" Mẹ cô thật giỏi, chuyện không có cũng bị mẹ nói thành có. Rốt cuộc cô là con gái của mẹ hay là Sở Mạnh mới là con trai của mẹ? Có người mẹ thế này sao?
"Ngưng Lộ, con mà còn cãi nhau với Sở Mạnh, mẹ không có tha cho con đâu. Đàn ông tốt như vậy, con còn ầm ĩ cái gì . . . . . ."
"Mẹ, con có điện thoại. Tối nay chúng ta lại nói được không? Tối nay hai đứa nhỏ cứ ở đó, không đón về." Ngưng Lộ cắt ngang mẹ càm ràm, còn nói tiếp thì lúc nào mới xong? Không có điện thoại cũng phải tìm lấy cớ.
Cho đến khi bên kia cúp điện thoại, Ngưng Lộ mới thở mạnh một hơi. Anh đang tìm cô sao? Vậy tại sao không gọi điện thoại cho cô?
Nhìn chằm chằm màn hình không có chút phản ứng, cô có nên gọi cho anh hay không? Tâm thần Ngưng Lộ lại bay xa nữa rồi.
Một chiếc xe thể thao màu đen vô cùng xinh đẹp dừng lại ven đường. Một người đàn ông mở cửa xe xuống, bóng dáng cao lớn dưới ánh trời chiều chiếu xuống, sau lưng hiện ra ánh sáng màu vàng.
Không để ý đến người khác nhìn chăm chú, người đàn ông với đôi chân thon dài đi thẳng về phía sau lưng người phụ nữ ngồi chồm hổm ở vườn hoa bên kia, khom người xuống.
"Anh. . . . . ." Ngưng Lộ lâm vào trầm tư cho đến khi một cái bóng che đỉnh đầu mới phục hồi tinh thần, gương mặt tuấn tú quen thuộc kia đã phóng đại trước mắt.
Cô vẫn còn do dự có nên gọi điện thoại cho anh hay không? Anh đã tới rồi. Làm sao anh tìm được cô?
Ngoại Truyện 5 – Nếu Yêu, Thề Yêu Sâu Sắc
Phần 2
"Không phải nói muốn một mình suy nghĩ sao? Tại sao lại khóc?" Nhìn thấy khuôn mặt cô bị phơi đỏ bừng cả lên, có phải ngồi cả buổi chiều dưới ánh mặt trời không? Còn có đôi mắt rõ ràng đã khóc đến sưng đỏ này, lòng anh đau muốn chết. Đứa ngốc này!
Từ Tống thị ra ngoài, anh lo lắng cho cô, cũng không dám gọi điện thoại cho cô, sợ cô không vui. Nếu muốn yên tĩnh, vậy thì yên tĩnh đi! Nhưng mà, anh phải biết người ở đâu chứ? Gọi về Quan Gia thì nói cô vẫn chưa về.
Anh thật sự hoảng hốt! Cô ít qua lại thân mật với người khác, không có khả năng đi đến nhà bạn bè. Mà mấy năm nay bọn họ không có ở trong nước, cô cũng không khả năng sẽ có nơi mình muốn đi. Khả năng duy nhất là ở bên ngoài, cho nên anh lái xe đi khắp nơi trong nội thành rộng lớn, chỉ hy vọng có thể tìm được cô.
Lấy thế lực nhà họ Tống, muốn tìm một người còn không nhanh sao? Nhưng anh không muốn như vậy. Cô nói yên tĩnh một mình, nhất định sẽ không có chuyện gì. Mà anh, chỉ muốn xuyên qua từng con đường từng con đường một đi tìm cô, tìm người phụ nữ anh yêu thương nhất. Anh tin nhất định có thể tìm được.
"Sở Mạnh. . . . . ." Nhìn thấy anh, mắt cô lại bắt đầu cay cay. Rất dùng sức rất dùng sức đè lại mắt, mới có thể làm cho nước mắt không chảy xuống, nhưng giọng nói của cô, đã sớm run rẩy.
Nước mắt đời này của cô, đều là vì người đàn ông trước mắt này mà chảy.
"Ngoan, đừng khóc." Thân thể cao lớn bất đắc dĩ ngồi xổm xuống, lấy hai tay đang che mắt cô ra, thở dài, thở dài, cúi đầu nhẹ nhàng hôn vào mí mắt sưng đỏ của cô.
Mỗi lần cô khóc, anh đều không chịu nổi, chưa từng ngoại lệ. Nhiều tức giận hơn nữa, nhiều phiền não hơn nữa, gặp phải nước mắt của cô, tất cả kiên trì cùng quyết tâm anh có cũng tan thành mây khói.
"Sở Mạnh, Sở Mạnh. . . . . ." Anh dịu dàng như vậy làm sao cô còn có thể tức giận nữa chứ? Lao vào trong ngực của anh, giống như đem toàn bộ uất ức cùng đau lòng khóc lên vậy.
Ở trong ngực anh, luôn là tốt nhất!
"Được rồi, được rồi, đừng khóc đừng khóc. Chúng ta về nhà. Hử?" Anh ôm lấy cô, mặt anh áp sát vào bên má cô, cảm nhận sự ấm áp và thỏa mãn đó.
"Ừ. Nhưng bụng của em đói." Từng giọt nước mắt xuyên thấu vào áo sơ mi của anh, cô ngẩng khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt. Cô cả ngày trừ buổi sáng ở nhà uống một ly sữa tươi, chẳng có gì vào bụng cả, cũng không có cảm giác. Cho đến sau khi anh tới, mới phát hiện ra mình rất đói.
"Có phải cả ngày cũng không ăn cái gì hay không?" Kéo cô dậy, trong lòng thở dài hơn.
"Ừ."
"Muốn ăn cái gì đây?"
"Gì cũng được."
"Vậy đi tiệm cơm đồ ăn Trung Quốc của nhà A Tự đi?" Quán ăn của Tống Thanh Phong càng ngày càng phát đạt, không đi thì thật phụ lòng cậu ta khoảng thời gian này ở Tống Thị làm vài dự án đầu tư?
"Sở Mạnh. . . . . ." Giọng nói kéo dài như vậy, nhất định là có chuyện nhờ anh làm.
"Em muốn ăn tôm hùm hấp anh làm, còn có cá kho tàu, sườn xào chua ngọt, bắp nướng than. . . . . ." Giọng điệu nũng nịu càng ngày càng rõ ràng rồi.
"Không phải em đói bụng sao?" Cánh tay ôm cô chặt hơn. Tủ lạnh trong nhà không có nguyên liệu nấu đồ ăn cô muốn. Đi mua thì cô chờ được lâu như vậy sao? Anh không đành lòng để cô đói bụng.
"Sở Mạnh, muốn ăn, rất là muốn rất là muốn. . . . . ."
"Được rồi." Trừ thở dài cũng chỉ có thở dài.
Quan Ngưng Lộ, em quả thật cao tay, chẳng cần làm gì cả, mềm giọng bên tai người đàn ông nào đó thì mục đích nào cũng đạt được.
Thậm chí có thể trong thời gian hai năm ngắn ngủn, đem một người đàn ông phong quang tễ nguyệt huấn luyện thành tài nấu nướng. Ai dám nói cô đần, nói cô ngu, thật ra thì cô thông minh nhất.
Dưới trời chiều, bóng dáng hai người ôm nhau đi kéo dài thật dài …
* *
Mới hơn ba giờ chiều, Sở Mạnh từ Quan Gia đem hai tiểu bảo bối vừa mới ngủ dậy lên xe, một nhà bốn người chạy tới khu biệt thự Tân Hải ở ngoại ô.
Dọc đường đi, trừ một lớn một nhỏ ríu ra ríu rít nói chuyện không ngừng, hai người lớn đều không mở miệng nói chuyện. Không phải chiến tranh lạnh, mà là Ngưng Lộ cảm giác mình chột dạ.
Từ sau buổi trưa hôm nay đến bây giờ cô vẫn chột dạ. Bởi vì, tối hôm qua bọn họ tốt đẹp, cô lại dám chủ động đi hấp dẫn tên đàn ông như sói như hổ kia.
Chỉ vì đầu cô bị chập mạch, thế nhưng thừa dịp anh đang tắm, cởi sạch đồ mình không còn một mảnh đi vào ôm lấy anh, chỉ muốn biết mình có sức hấp dẫn khiến anh hoàn toàn mất khống chế không. Phí hết tâm tư trêu đùa anh, kết quả có thể nghĩ. Cô quyến rũ là một con mãnh thú đói khát! Cô cầu xin tha thứ, khóc thút thít, thay nhau dùng mọi cách, cũng không chống cự nổi sự đòi hỏi kịch liệt của anh.
Cô hối hận, thật sự hối hận. Trải nghiệm lần đầu tiên thật điên cuồng, bi thảm, người đàn ông bị trêu chọc đó vẫn vẻ mặt hồng hào như cũ, ngược lại suy nghĩ này chứng minh toàn thân đau đến không nói ra được. Cho tới bây giờ, hai chân đi bộ còn run rẩy, để người ta thấy cô thế này, người có kinh nghiệm nhìn là biết xảy ra chuyện gì.
Mất mặt chết đi được! Hơn mất thể diện hơn nữa là trước khi đi ngủ cô còn hỏi một vấn đề rất ngu ngốc: "Sở Mạnh, biểu hiện của em có phải khiến anh rất hài lòng không?"
Anh rõ ràng sửng sốt, sau đó cúi đầu bên tai cô nói một câu: "Vô cùng vô cùng hài lòng. Nếu như lần sau em dùng nó giúp anh, anh sẽ càng hài lòng."
Trời ạ, ngón tay của anh vừa vẽ trên môi cô vừa nói chuyện. Người đàn ông này, vậy mà chưa từ bỏ ý định! Cả ngày lẫn đêm chỉ biết nghĩ tới mấy thủ đoạn xấu hổ làm cô bối rối.
Không dám trả lời, cô chỉ có thể giả bộ đà điểu vùi mặt vào gối giả bộ ngủ. Nhưng sau khi tỉnh lại, vẫn cảm thấy mất mặt chết. Ngay cả dũng khí nhìn thẳng vào mắt anh cũng không có.
Mặt đỏ quá đi!
"Ngưng Nhi. . . . . ." Người đàn ông chuyên tâm lái xe từ khóe mắt phát hiện mặt vợ mình bất ngờ đỏ lên. Vẫn còn xấu hổ sao? Dám làm sao còn sợ anh đùa cợt chứ?
"Sở Mạnh, không cho nói chuyện với em." Xấu hổ thành nổi giận, không được tự nhiên xoay mặt ra ngoài cửa sổ. Đường ngoại ô vừa rộng lại thẳng, hai bên đều cây xanh cao lớn, vươn thẳng lên trời.
Nụ cười bất đắc dĩ hiện lên trên mặt.
"Mẹ, mẹ với ba cãi nhau sao?" Bạn nhỏ ở ghế sau nghe được giọng nói ba mẹ, Nguyệt Nhi lớn tiếng hỏi. Chắc không phải chứ? Cô bé nhìn thấy xế chiều hôm nay ba mẹ đi đón bọn họ thì đã không giống mấy hôm trước rồi.
Ba lại khôi phục dáng vẻ trước kia, mà mẹ lại đỏ mặt, không nói chuyện với ba.
"Tiểu ngoan, ba mẹ không có cãi nhau." Sở Mạnh quay đầu lại, cho tiểu công chúa của anh một nụ cười an ủi.
"Trước đó mấy ngày tại sao ba mẹ không nói chuyện?" Tiểu công chúa còn chưa muốn bỏ qua cho bọn họ. Bởi vì bọn họ không nói lời nào, cho nên chỉ có anh hai cùng cô. Nhưng mà anh hai chỉ thích chơi xe, không có ai cùng cô chơi búp bê.
"Là ba chọc mẹ tức giận, cho nên mẹ không muốn để ý tới ba."
Người đàn ông này, lại đem tất cả tội danh đổ lên đầu cô sao, không phải anh quá đáng lắm chứ?
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian